MỐI QUAN HỆ GIỮA NGƯỜI KỂ CHUYỆN VÀ ĐẠO ĐỨC TỰ SỰ
TRONG VĂN HỌC CHẤN THƯƠNG
(Qua khảo sát một số tác phẩm văn xuôi Việt Nam sau 1975)
Tác giả: Đặng Hoàng Oanh
Sách "65 năm khoa Ngữ văn (1959 - 2024) - Hành trình nghiên cứu và giảng dạy"
Quyển: Trang:
Năm xuất bản: 10/2024
Tóm tắt
Bài viết khai thác vấn đề đạo đức tự sự - một nội dung vốn chưa thực sự được quan tâm trong nghiên cứu tự sự học ở Việt Nam, nhưng lại là chủ đề nổi bật trong môi trường học thuật của khoa học nhân văn vào thập kỉ thứ 4 ở phương Tây; và mối quan hệ giữa đạo đức tự sự với người kể chuyện trong văn học chấn thương. Đặt văn bản chấn thương dưới quan điểm của đạo đức tự sự là một hướng đi triển vọng, một mặt, người kể chuyện sẽ được đặt trong mạng lưới những vấn đề đạo đức (đạo đức của việc kể, đạo đức của người kể chuyện, hay đạo đức của việc lắng nghe chấn thương của kẻ khác), mặt khác có thể khơi mở những vấn đề tư cách đại diện, thẩm quyền của người kể chuyện. Lúc đó, người kể chuyện không chỉ tồn tại như một khái niệm mang tính công cụ một yếu tố thuộc về kĩ thuật, thủ pháp mà còn là một kiến tạo về văn hóa.
Từ khóa
đạo đức tự sự, người kể chuyện, văn học chấn thương.